
LÊ CẨM THUÝ
Bút danh Tịnh Yên
Sinh ngày: 30/6/1965, tại Bệnh viện Đa khoa Cần Thơ
Nguyên quán: Vĩnh Phước- Sa Đéc- Đồng Tháp
Thường trú: 11 đường Phan Thị Ràng, tổ 32; khu phố cư xá mới- Thị trấn Kiên Lương; Huyện Kiên Lương; Tỉnh Kiên Giang
Nghề nghiệp: Giáo viên
Nơi làm việc: Trường THPT Kiên Lương
Điện thoại: 0918006070
Email: lethuy6070@gmail.com
Faebook: Nick name: Lê Cẩm Thuý
Các chức vụ đảm trách:
- Tổ trưởng Chuyên môn;
- Phó Hiệu trưởng;
- Chủ tịch Công đoàn.
- Phó bí thư chi bộ
- UVBCH công đoàn ngành Giáo dục Tỉnh Kiên Giang
Được tặng thưởng; - Bằng khen của Thủ tương Chính Phủ
- Kỷ niệm chương vì sự nghiệp Giáo dục
- Kỷ niệm chương vì sự nghiệp xây dựng tổ chức Công đoàn.
TRẢ MÂY CHO GIÓ
(Viết tặng những người mẹ đơn thân)
Em xinh mộng như trái đầu mùa,
Tuổi thanh xuân của thời con gái,
Quả cấm lạ nâng niu mong hái,
Trái đầu mùa ngọt lịm mềm môi…
Duyên tiền định, nguyệt lão kết đôi,
Ngày vui lớn, cau trầu rước ngõ.
Yêu thương đó, nhà thêm trẻ nhỏ,
Tiếng bi bô hạnh phúc vang nhà…
Rời tổ ấm, anh đi học xa,
Để một ngày vang danh tổ nghiệp,
Em ôm con, dõi theo biền biệt,
Mong anh về, hạnh phúc đơm hoa…
Ngày lại ngày rồi lại ngày qua,
Trẻ đêm khóc, một mình đơn độc,
Em cố gắng, không màng khó nhọc,
Yêu con thơ và cũng yêu chồng.
Tháng ngày dài, em vẫn đợi mong…
Cha của bé, chồng em vui khỏe.
Đừng lo lắng, an tâm anh nhé,
Trông anh về với vợ con thôi!
Thời gian dài vẫn trôi, vẫn trôi…
Chợt thoáng nhạt ngày về bên vợ,
Như mách bảo, anh ơi em sợ,
Cám dỗ nhiều, nhiều lắm anh ơi…!
Thuyền ra khơi chẳng muốn vào bờ,
Anh xa cách, hững hờ tình nhạt,
Nơi phồn hoa tiếng cười, tiếng hát,
Em cô đơn thăm thẳm đêm trường…
Mất tình rồi cũng đã nhạt hương,
Tờ ly hôn anh đưa em ký,
Sao riêng mình đừng nên ích kỷ,
Con mình cần cả mẹ lẫn cha.
Nói chi đây tình đã phôi pha,
Câu hẹn thề anh đà bẻ gãy,
Đã muốn buông, tình như trang giấy,
Xé toạc rồi, con đã không cha!
Tháng năm dài em đã nguôi ngoai,
Vùi kỷ niệm chôn vào sâu thẳm,
Em không còn bi thương chìm đắm,
Mở trang đời chỉ nghĩ cho con!
Nếu một ngày con sẽ lớn khôn,
Hỏi vì sao cha không bên mẹ,
Con không hiểu những gì khi bé?
Vuốt tóc con, nhẹ cười khe khẽ
-Chỉ bởi vì mẹ hết nợ cha!
(Tịnh Yên 19.9.2021)
DÁNG MẸ
Đêm vào đêm,
Có những nỗi đau không ngủ.
Giọng mẹ buồn hiu trong tiếng ru…
Ơ ầu …ơ cái ngủ,
Con ngủ đầy giấc sâu.
Tìm quên trong thao thức,
Níu ngủ về để dỗ đêm sâu.
Nghe chim kêu nào khản tiếng trời xa…
Đêm canh tàn,
Có những nỗi đau sầu bất chợt.
Ba và anh đi mãi không về…
Rơi vào giữa mênh mông,
Lệ đầm buồn thao thức.
Boong…boong…boong….tiếng gõ…
Gánh nặng vai mẹ dần ra ngõ,
Tiếng rao buồn rát buốt cả tim con.
Trời sáng dần,
Mặt trời hồng nhô khỏi rặng tre.
Mẹ tất tả gánh ngày ngược phố.
Nửa đời mẹ là cha.
Ôm những đứa con thơ,
Thân gầy ngày xuôi ngược,
Bước độc hành lầm lũi ngõ sâu.
Một cõi đi về tiếng mẹ nhoà đau…
(Kiên Lương 27/12/2021)
THỨC CÙNG TIẾNG CHỔI ĐÊM
Mưa đêm thăm thẳm đường dài,
Thân gầy lầm lũi quét hoài lá rơi.
Mưa ơi dừng lại giọt trời,
Cây đừng tuôn lá rã rời đôi tay!
Mùa đông buốt giá rét dày,
Run run chổi quét, thở đầy hơi sương.
Xoèn xoẹt…tiếng vọng đêm trường,
Giống lời điệp khúc lời thương cho người.
Canh khuya, mưa chẳng ngừng rơi,
Giữa đêm đông lạnh chơi vơi lạc loài.
Người công nhân ngẩng nhìn trời,
Ngoài kia bóng ngã, giấc đời mơ xa…
Đâu đây văng vẳng tiếng gà,
Trời còn lác đác hạt sa mưa rào.
Áo mưa sủng ướt lúc nào,
Cót két …tiếng đẩy đi vào đêm sâu….
Đêm đêm, tiếng quét canh đầu.
Người còn đêm trắng, người sâu giấc nồng.
Chỉ mong rét nhẹ mùa đông,
Hè đường thôi rác, lá không rụng nhiều.
Đêm khuya không bóng liêu xiêu,
Càng xe nhẹ đẩy, tiếng kêu không lời.
Sang -hèn, yêu – ghét, khóc- cười..
Câu thơ trở giấc, tiếng đời sang trang…
(Đêm đông 21/12/2021)
MỘT KIẾP NGƯỜI
Trưa Sài Gòn, hôm nay, trời nắng lắm,
Con phố nhỏ vắng teo, hiu hắt lặng,
Chưa vào đông mà thân ông giá lạnh,
Thêm chiếc áo nghèo để đắp thay chăn…
Dậy đi ông! Những cái bánh chưa ăn,
Được người biếu, ông cùng tui thay bữa,
Ông ngủ hoài sao không chịu dậy nữa,
Hứa với tui sao không chịu giữ lời!
Dậy đi ông! Tui vẫn muốn ông cười,
Miệng móm mém răng chiếc còn chiếc mất,
Ông cùng tui những tháng ngày lay lắt,
Cuộc sống nghèo oằn nặng cả hai vai.
Mấy mươi năm bao lần cây lá thay,
Ông cùng tui cả phần đời lam lũ,
Khi chén cháo, lúc tô canh cùng đủ,
Năm tháng dài đói khổ cũng bên nhau.
Nhìn ông nằm đây, tim tui rất đau,
Tui lay mãi mà ông không thèm dậy,
Trên chiếc xe lăn hay muốn nằm đấy
Để tui đưa ông dạo khắp Sài Thành.
Nào dậy đi, ông bỏ tui sao đành?
Ai đắp ấm khi mùa đông giá lạnh?
Tui giận hờn, ai dỗ dành thủ thỉ
Hứa cùng tui viên mãn cả phần đời..
Tui khóc lớn muốn gào đến tận trời,
Trả lại tui, hãy cho ông tỉnh lại,
Dù cơ cực sống khổ nghèo không ngại,
Chỉ cần ông, tui không thấy chơi vơi…
Họ buộc chặt ông trắng toát, ông ơi!
Tui đứng xa không ôm ông được nữa,
Năm mươi năm rồi còn đâu hương lửa,
Ông ra đi chẳng một tiếng trối trăng!
Ông đi rồi chiếc bánh chưa kịp ăn,
Ông bỏ tui một mình,dài đăng đẳng,
Đời không nhà, một mình tui cô quạnh
Ai lau dùm giọt nước mắt tha hương…
Ai cùng tui đi khắp nẻo phố phường,
Đời cô lẻ thiếu ông, tui buồn lắm,
Xin hãy kéo thời gian đi thật chậm,
Để bên ông giây phút biệt ly trần..
Tui run rẩy, đau thương và uất hận,
Vì cô vy khổ sở tấm thân già,
Vì cô vy tui và ông phải xa,
Khi bóng tối một mình tui thui thủi..
Ai lau mắt mỗi khi tui sầu tủi,
Lót chiếu manh vợ chồng già lúi húi,
Chỗ tui nằm ông hay lau sạch bụi,
Ai che tui khi mưa bão đêm dài…
Không còn ai bên đời lúc đắng cay,
Đoạn đường trần, tui e không gượng lại,
Ông bỏ tui, ông xa tui mãi mãi,
Mất ông rồi, tui chẳng thiết chi đâu..
(Sài Gòn đợt dịch covid thứ 4-2021)
P/s: Tôi đã xúc động khi xem những hình ảnh này và đã viết thay cho người còn ở lại, trước cảnh tử biệt của đôi vợ chồng già hơn 20 năm gắn bó đói khổ, tha hương ở giữa đất Sài Gòn.
Đau lòng quá..! Rồi người còn ở lại sao chịu nổi cảnh cô quạnh, cơ hàn, lây lất tháng ngày đây.. mong có ai giúp đỡ cô vượt qua tất cả: đói rét, cô độc, bệnh tật!
Đau lòng quá..! Rồi người còn ở lại sao chịu nổi cảnh cô quạnh, cơ hàn, lây lất tháng ngày đây.. mong có ai giúp đỡ cô vượt qua tất cả: đói rét, cô độc, bệnh tật!
NHỚ MẸ GIỌT RƠI
Giỗ ba con đã không về,
Giờ đây giỗ mẹ hướng quê…chạnh lòng!
Nơi xa, mẹ có buồn không?
Hiu hiu thiếu nắng, trời đông buồn buồn.
Trong tim từng giọt sầu tuôn,
Ba năm vắng mẹ suối nguồn cạn vơi.
Mồ côi thương tội, mẹ ơi…
Cánh cò chao cánh đã về cõi xa.
Trời đông rét lạnh nhạt nhoà,
Cơn mơ hư ảo, hương hoa, bóng người..
Con mơ như thấy mẹ cười,
Ghềnh xa suối chảy lạc vườn thiên thai.
Covid dịch dữ lắm thay,
Sinh-ly -tử – biệt, đắng cay khôn cùng,
Nghẹn ngào xa cách nghìn trùng,
Tâm hương ba nén, khóc cùng trần ai.
Quê nhà đường dẫu không dài,
Con chưa trọn hiếu, bi ai giọt sầu.
Giọt rơi, thơ chẳng tròn câu,
Canh khuya vắng lặng, mẹ đâu? nơi nào?
Mẹ ơi, con biết làm sao?
Tiếng đêm khắc khoải thêm đau cõi lòng.
Tiếng thương rớt giữa tầng không,
Cơn mơ choàng giấc, con mong mẹ về…
(Tịnh Yên 26/11/2021)
MỪNG CHỊ ĐÃ TRỞ VỀ
Tôi muốn viết những vần thơ kể về chị,
Những cống hiến lặng thầm, gian khổ có hề chi.
Chiếc áo bảo hộ bít bùng trong những ngày nắng gắt
Lực lượng chống dịch tuyến đầu- Chị chiến sĩ ngành Y.
Những cuộc hồi hương tháng tám từ tâm dịch còn ghi.
Vượt nắng gió, đói khát, đường dài xa vạn dặm.
Quê nghèo Vĩnh Long ôm choàng những người con xa xứ,
Không bỏ lại dân mình trong trận chiến không đạn bom…
Chị biệt gia đình vào tâm dịch, bỏ lại chồng con.
Ruột đau thắt khi những trẻ thơ cùng bà là f0, f1.
Bao lần nước mắt lặng rơi, cúi đầu tiễn người đã khuất,
Những đêm dài quên ngủ, chị chăm sóc bệnh nhân.
Chị cũng là f0 khi bao ngày tiếp xúc gần.
Những cơn ho dài, sốt cao, ruột gan như lửa đốt.
Đau rát họng, thở từng hơi hai lá phổi như phồng nước,
Đêm lại ngày vật vã, ngột ngạt từng hớp không khí trời…
Cả phòng bệnh, tiếng máy chạy như tiếng thở dài,
Chị chới với bao lần tưởng chừng đang rơi vào cửa tử.
Mẹ già bên ngoài như ngọn đèn trước cơn gió dữ.
Con dại đợi mẹ về… chị không bỏ cuộc phải không?
Cả kíp trực, những lời động viên, bao đợi trông,
Đồng đội nắm tay nhau truyền ngọn lửa đồng tâm và hơi ấm,
Chị đã cố gắng từ cửa tử thoát lưỡi hái tử thần và chiến thắng.
Mạnh mẽ vô cùng, chị đã trở về với sức mạnh niềm tin.
(Kiên Giang 29/12/2021)
P/s: Bài thơ viết về chị Trương Thi Bảo Yên, chiến sĩ ngành Y, đã chiến thắng Covid trở về.
NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA MẸ
Cho con nói lời yêu ba và rất nhớ người đàn ông của mẹ.
Hơn mười năm rồi cùng năm đứa em con, ba đi mãi chưa về.
Ba đi tìm anh chị con, họ không có duyên là con ba mẹ.
Khi chia xa, ba nắm bàn tay người vợ với những lời để lại:
” Đừng khóc nhiều, bà ơi , cuộc đời có sinh làm sao tránh tử,
Con đông dại khờ, bà ơi, lại nay ốm mai đau sao tôi an dạ?
Dạy con chữ thẳng ngay khi làm người, tìm dâu thảo, rể hiền.
Con Hai, con Ba còn nghèo, thằng Sáu ngu ngơ mà lành quá đổi,
Con Năm khá, cố lo cho anh chị, giữ nền gia đình bao thuở,
Tôi đợi bà, hai mươi năm nữa , bà ơi, hãy nhớ tìm tôi!”.
Ba im lăng mãi, mẹ lấy khăn phủ mặt chồng… ngât lịm…
Tháng năm dài, mẹ khóc lặng lẽ, nước mắt ngược vào tim…
Ai từng có cha và bây giờ không còn ba gọi nữa?
Ngước mắt nhìn đời, bao lần nhòe ngấn lệ rưng rưng?
Nhớ về ba, từng tháng năm ngày đói, con nước trắng bờ mưa lũ
Kê ván làm giường, nhường nồi cháo trắng cho đàn con nhỏ dại,
Ba vét nồi cùng mẹ tìm khoai luộc sượng chỉ tròn nắm bo bo.
Mười chị em con thiếu chăn ấm quấn tròn từng đứa ngủ co ro,
Đêm thao thức canh chừng con nước, vén màn cho con và đuổi vắt.
Thằng con trai nói mớ đạp chân quẫy khi ba còn chưa yên giấc.
Mẹ lấy bình pha sữa, dỗ con Bảy chợt giật mình tiếng khóc không ngưng.
Thằng Út không quên khi ngày thơ theo ba đi lấy củi ven rừng,
Con rắn màu xanh cắn tay nhỏ, máu đen bầm, măt con xanh tái.
Ba vứt rìu, xé áo quấn tay con, run tay sần chai sạn.
Bế con vội chạy tìm thầy, ba cây số trên đường nhựa nóng chảy.
Mong con yên bình, ba không sống nếu con bỏ ba đi.
Cả đời người vất vả , tấm áo không lành thuở hàn vi,
Mẹ vá cho ba đêm trường, chiếc máy may nghèo khô khốc.
Ba đi rồi , con cháu đông đàn nhưng người luôn cô độc.
Áo nâu sòng, mắt mẹ mờ nhòa xoa mặt ảnh thương ba…
Con muốn nói rất nhiều với ba, người đàn ông đời mẹ,
Tóc con đã bạc nhiều, con nào đâu còn trẻ nữa ba ơi!
Cháu ngoại con gọi ba là cố mà bé chưa lần nào được bế.
Vì ông đi rồi, xa mãi cõi nhân gian không bao giờ trở lại.
Người đàn ông vĩ đại trong con dù áo cơ hàn trăm miếng vá.
Tuổi thơ nào con mãi chăt chiu để đau đáu ngày xa.
Con muốn nói ba ơi, ba ơi..con nhớ ba nhiều quá..!
Người đàn ông nghèo trắng những mảnh vá không tên….
(Kiên Lương 6/3/2018)
ĐIẾU THƠ TIỄN CON
Những ngày cuối năm…
Những vết cắt chưa lành, trái tim đau quá đỗi.
Những ngày cuối năm…
Bao tháng ngày chống dịch, thành phố còn mệt mỏi.
Những ngày cuối năm…
Xuân về, tưởng người sẽ yêu thương nhau hơn nữa.
Những ngày cuối năm…
Nghe chuyện buồn, người người, nước mắt rưng rưng…
Con tội chi mà họ hành xử luật rừng?
Thân thể hằn sâu những vết roi ngang dọc,
Người tím tái họ tước đi quyền được sống,
Loại thú cầm: người cha, “dì ghẻ” người dưng.
Đọc tin mà khoé mắt cay, lệ chẳng dừng,
Xa trần thế trong ấm ức, đau khôn xiết,
Con không được sống như trẻ con hạnh phúc,
Không được mẹ yêu thương, chăm sóc vỗ về.
Bao đêm thương nhớ mẹ, nước mắt dầm dề,
Nhưng mẹ ơi, đừng tìm con mẹ nhé!
Con đủ lớn để thương mẹ, em nhiều lắm,
Khi trưởng thành con sẽ về mẹ yêu thương!
Camera ghi hình, họ đánh con đủ đường.
Người sanh con thì trơ mắt nhìn vô cảm.
Mặc con van lạy… cha ơi con đau quá!
Họ dửng dưng như tra tấn kẻ tử thù.
Này roi, gậy, những đồ vật thường dùng.
Đánh vun vút, rồi dẫm đạp nơi vùng bụng.
Chỉ tám tuổi, con quằn quại đau chịu đựng.
Mẹ ơi nơi nào, con đau lắm mẹ ơi…!
Cái chết oan khiên rúng động cả đất trời.
Thương con quá cả xã hội như dậy sóng.
Pháp luật Việt Nam và thực thi công lý.
“Vụ án điểm”, công an Sài Gòn sẽ công tâm.
Những ngày thật buồn còn sót lại trong năm.
Người lặng lẽ viếng với nến vàng leo lét.
Tiễn con đi trong cái rét còn vương vấn.
Con không còn đau buồn giấc ngủ nghìn thu.
(Kiên Lương 01/01/2022)
P/s: Mong con N.T.V.A sinh năm 2013 ra đi thanh thản về nơi đất Phật