
CHÙM THƠ CỦA KIM HƯƠNG, SẼ IN TRONG TẬP THƠ “Y – VÕ LƯỠNG DỤNG”. NXB HỘI NHÀ VĂN NĂM 2022
KIM HƯƠNG
Tên thật: Lê Thị Kim Hương
Quê: Đà Nẵng
Hiện ở: Tp Hồ Chí Minh
Hội viên Hội Nhà Văn Tp Hồ Chí Minh
Thành viên CLB Lục bát Sài Gòn
Thành viên sáng lập CLB THƠ – Y – VÕ
Di động: 0908 179 508
Email: huongkimltk@yahoo.com.vn
Tác phẩm đã xuất bản:
– Hương thu, NXB Văn nghệ TP. HCM 2011
– Lục bát chiều riêng em, NXB Hội Nhà văn 2013.
CONG
Thẳng không thích – lại thích cong
Tróe ngoe tạp niệm – vặt lông chim trời
Mượn vay-vay mượn của đời
Lao xao cũng thế – chơi vơi nỗi mình
Đồng hành muôn nẻo chung chinh
Cõi người trần trụi nhục vinh xoay vần.
MÃI LÀ MÙA XUÂN
Chập chùng đồi núi Hòa Bình
Sông hồ sóng sánh lung linh bản làng
Hoa đào hồng thắm mùa sang
Nắng òa giòn đậu đại ngàn thoảng hương
Váy xòe đằm thắm bên nương
Sắc màu thổ cẩm xứ Mường trường ca
Khèn cồng quấn quýt nghê nga
Vạn năm “ đẻ đất” bay xa hào hùng.
XIN MỘT CHÚT XUÂN
Trăng non chênh chếch huyền buông
Tình tôi mặc định giọt buồn long lanh
Lấp đầy giếng mắt tròn vành
Bấy nhiêu chếnh choáng dỗ dành chút Xuân
Xin thôi khắc khoải gian truân
Xin thôi chờ đợi bâng khuâng đợi chờ
Tri âm hãy nối vần thơ
Dịu êm lục bát ngẩn ngơ nét ngài
Lụa trời vắt vẻo trúc mai
Ơ tình rộ nở đậu vai dáng kiều
Cho duyên bong cánh mỹ miều
Cho duyên réo rắt hương chiều xa xưa
Hồi sinh tươi mượt đong đưa
Câu thơ xác lập giao thừa tim yêu.
NHUỐM BUỒN
Tương tư sầm sập ú tìm
Bẻ cong con chữ im lìm đợi sương
Mong manh hạt ướt vô thường
Rơi triền núi đá nhành thương vỏ vàng
Xoay tròn bông vụ thời gian
Đời mưa ngún ngoảy sang ngang chiều tà
Chờ mong thập thửng la đà
Dư âm lấm bụi chia xa chữ tình
Hoàng hôn rồi cũng bình minh
Biết là biết thế rập rình đêm buông
Thả thơ chập chửng qua truông
Bâng quơ đọng lại tiếng buồn chạy đua.
.
ĐÊM TRĂNG KONTUM
Rượu cần cong vít mềm môi
Lúa nương ngòn ngọt núi đồi men ru
Đêm sương cõng gió vi vu
Đàn Goong gọi ấm trời thu mơ màng.
Nhà rong khoác áo bản làng
Hồng trong ánh lửa lá vàng quên rơi
Điệu xoang sơn nữ gọi mời
Âm vang tiếng hát thảnh thơi mượt mà
Nhịp nhàng chân đất Ba Na
Cao nguyên bừng sắc trăng già ngẩn ngơ
Cồng chiêng đánh thức bơ vơ
Rộn ràng kết nối tình thơ lại gần.
Kontum sóng sánh sao giăng
Như là huyền thoại trong ngần tinh khôi
Cổ sơ em níu chân tôi
Bụi trần tan loãng xa xôi tìm về.
NHỚ XA
Có nỗi nhớ gọi gió rì rào
Cho da diết từng con nước chảy
Nước Hồng Hà - nước dòng sông Đáy
Dệt tình thơ – thơ mãi ngọt ngào.
Qua Sài Gòn lại nhớ Long Biên
Màu mai vàng quyện hoa đào thắm
Xuân phương Nam ngập hương xứ Bắc
Qua Sài Gòn lại nhớ Long Biên.
Nhớ quê anh đất cảng Hải Phòng
Như tình yêu vắng xa chờ đợi
Mơ hạnh ngộ duyên xưa phơi phới
Tuổi hoàng hôn bừng sắc nắng hồng.
Để em mãi nợ một chữ tình
Cùng người lính địa đầu biên giới
Vẫn thủy chung dẫu xa vời vợi
Anh kiêu hùng thắp sáng bình minh.
Nỗi nhớ chữ S suốt chiều dài
Đâu đâu cũng đượm tình đất nước
Ngút ngàn biển lúa xanh xanh mượt
Ngút ngàn nỗi nhớ - em nhớ anh.
BÀI CA GIA LAI-
Có vết xước của bóng thời gian
Không nhiễm trùng tâm hồn tất bật
Quy luật biến thiên trong trời đất
Khép cửa đời vẫn dội âm vang
Hồ Tơ Nưng tắm mát đại ngàn
Triệu triệu năm bãi triều trầm tích
Cho sơn cước dấu ấn tinh nghịch
Rủ gió mùa thăm dòng Sê San
Hoa dã quỳ cuối năm ruộm vàng
Cùng lúa chín trên nương về bản
ĐồI Xà Nu trong chiều lãng mạn
Khe khẽ thôi-chờ đợi xuân sang.
CHỢ PHIÊN
Non cao súng sính chợ phiên
Rủ nhau làng bản dây chuyền dạo chơi
Thơm nồng ché rượu đầy vơi
Bán buôn ước lệ thảnh thơi hoa cười
Sắc màu dân tộc tục người
Giao lưu sản vật mười mươi vẹn tròn
Sơn nữ lúng liếng véo von
Hồng xinh đôi má tươi giòn nắng thơm
Không là lửa – chẳng là rơm
Sao mà ngùn ngụt ai đơm chữ tình.
NHỚ MÙA THƠM CHÍN
Nông trường thơm ngày nào
Phớt vàng trong nắng mới
Mùa thu hoạch ngọt ngào
Niềm tin dâng phơi phới
Tình đồng đội mặn mà
Giọt mồ hôi ướt áo
Rừng rực trời quê xa
Nghe nhớ mùa hoa gạo
Em vẫn ở phương này
Anh đã về xứ Bắc
Hương thơm chín đâu đây
Níu thời gian xa lắc.
HƯƠNG CHÂU THỔ
Hương châu thổ theo gió tung tăng
Quyện tình tôi mây trời đồng nội
Chở hồn thơ không hề mệt mõi
Thật điệu đàng trong những đêm trăng
Trăng bềnh bồng theo con nước phù sa
Ươm hoa trái bốn mùa lúng liếng
Cho lũ về vàng bông điên điển
Dập dềnh sóng nước ngọn lúa ma
Ngọt lìm lịm điệu lý hò ơ
Câu vọng cổ quấn quýt thầm lặng
Sông chín rồng biển Đông vươn thẳng
Trái sầu riêng vui chung đến bất ngờ
Chùm mù u thắp sáng choang choang
Sen Đồng Tháp miền Tây thắm nở
Hương châu thổ- mùi hương của nhớ
Ơi mùi hương mở đất khai hoang.
TRỞ MÙA
Nhân gian rộn rịp hơn thua
Tiếng chuông hồi hướng về chùa tịnh tâm
Kiếp người cũng chỉ trăm năm
Lợi danh thấp thoáng âm thầm gọi tên
Phù du quay quắt chênh vênh
Mỏng manh duyên nghiệp bồng bềnh loay hoay
Một đời bông vụ tròn quay
Bão xoay chấm hết mơ say đếm buồn
Thinh không bóng ngã chiều buông
Lao xao con nước qua truông cuối mùa.
THU
I
Hàm Rồng thu chín trong mây
Phong lan đài cát hây hây nắng vàng
Núi rừng chếnh choáng mùa sang
Thinh không bảng lảng cưu mang nhịp đời
II
Linh sam thắm nở vào thu
Màu hoa tim tím che dù không gian
Mượt non cánh mỏng điệu đàng
Dâng đời tinh túy nồng nàn sắc hương.
III
Nắng vàng rót mật vào tim
Tung tăng cánh gió bung dù lá bay
Vùng biên dệt mộng ban ngày
Đất trời Tổ quốc đám say yên bình.
IV
Thần kỳ đỏ thắm chín cây
Nhớ mùa thu cũ hây hây nắng đào
Gió vàng bung cánh lao xao
Hôn mềm lá cỏ tiêu dao gọi chiều.
THU CHÍN
Heo mây rườm rượm sấu vàng
Lá sen choàng phủ cốm làng xanh non
Tung tăng nắng rớt tươi giòn
Gió ru hương sữa thắm son lộc vừng
Họa mi xuống phố ngập ngừng
Vỡ òa hạnh phúc người dưng bỗng gần
Điệu đàng thu chín gọi trăng
Trăng hôn phơn phớt tần ngần gió thu.
SẤP NGỬA
Mư rào băng lối vườn thu
Cúc vàng e thẹn đánh đu mỉm cười
Nhân gian sấp ngửa phận người
Cõi trần thấp thỏm như rươi rối bời
Phù sinh cong bẻ vòng đời
Thiện tâm xin giữ xa rời đua tranh
Để còn thanh thản yên lành
Để còn phật tánh thắm nhành hoa sen.
MỘT THOÁNG HÀ GIANG
Chập chùng đá – chập chùng mây
Bật mầm ngô hạt hây hây nắng về
Non xanh ngòn ngọt vân vê
Bình minh thức giấc lối về đơm hoa.
ĐỜI TÔI
Đời tôi con chữ rụng rơi
Nhặt tìm vầng sáng sao trời soi thơ
Hắt hiu lẻ bóng trăng mờ
Chập chùng ảo mộng hoang mơ hải hồ
Cạn nguồn con nước vắt khô
Xin khơi dòng chảy lô xô sóng cười
Quả mầm lấp ló non tươi
Đôi câu lục bát cho người phương xa.
SE SE NẮNG ÚA
Chiều rơi cánh én lạnh giăng
Bầu trời hiu hắt mùa trăng đợi chờ
Không gian bỏ ngõ câu thơ
Email rớt sóng ngẩn ngơ chống chèo
Tiếng lòng bao nỗi gieo neo
Vô tình lỗi mạng chợt nghèo giấc mơ
Duyên mình ẩn sơ hoang sơ
Xin đừng giải mã bất ngờ đêm tan
Quen rồi quạnh quẽ miên man
Se se nắng úa chiều sang gập ghềnh.
ANH ĐI
Anh đi. Đi mãi không về
Còn đâu hẹn ước tình quê mặn mà
Giờ thì hiu hắt trăng già
Giờ thì hạt ướt xót xa vô thường
Anh đi đất nước tiếc thương
Cho em ở lại tình sương bốn mùa
Chân mây đồng vọng lua khua
Vần thơ ngày cũ vào chùa tâm an
Em về yêu đá- yêu lan
Trong chiều nắng rũ võ vàng phân ly
Lặng thầm khép kín xuân thì
Sóng đời thiêm thiếp rèm mi giấu buồn.
TÌNH XA
Gió mùa đánh võng lao xao
Xô con sóng bạc nhảy cao tràn bờ
Giã tràng im giấu ngẩn ngơ
Chiều buông hoang hoãi chơ vơ bóng thuyền
Tình thơ héo úa lỗi duyên
Chỉ còn con chữ không chuyên dõi tìm
Trăng lu ánh nhạt im lìm
Bâng khuâng tích tụ lim dim xa mờ
Yêu thương lạc lối ngu ngơ
Tháng ngày đơn lẻ thầm mơ chuyện mình
Em về gọi ánh bình minh
Điệu hò cổ tích rập rình vấn vương.
BẾN ĐỢI
Đại ngàn rừng rực Khâu Vai
Bấy lâu chờ đợi miệt mài sơn khê
Tình say chếnh choáng quên về
Trăng khuya giục giã hẹn thề mủa sau
Trọn đời mãi mãi yêu nhau
Như sông như suối dạt dào thiên nhiên
Không là nợ-cũng là duyên
Ướp thơm mùa cũ bóng thuyền song mây.
MỘT CHIỀU NƠI CHÙA ĐÁ TRẮNG
Cõi trần biển nghiệp mênh mông
Xum xuê diễn nốt một vòng nhân sinh
Thả cho nước cuốn sợi tình
Trôi đi vướng vít bóng hình xa xôi
Trăm năm bờ giác luân hồi
Bóng mây vô định lững trôi kiếp người
Để còn minh triết hoa cười
Chữ tâm an lạc vàng mười thua xa
Tiếng chuông hồi hướng Di Đà
Sắc không-không sắc kiết già cầu kinh
Tháng ngày tựa pháp yên bình
Sen hồng ngan ngát ru mình nghiệp tan
Xin về khoác áo đạo tràng
Thơ yêu để lại võ vàng dấu xưa.