
CHÙM THƠ CỦA THỦY LÂM SYNH, SẼ IN TRONG TẬP THƠ “Y – VÕ LƯỠNG DỤNG”. NXB HỘI NHÀ VĂN NĂM 2022
THỦY LÂM SYNH
Quê: Mộ Đức, Quảng Ngãi
Hiện ở: California – Hoa Kỳ
Sở thích: Văn, Thơ, Nhạc…
Sáng lập và điều hành
Chicago Việt Báo 2000 – 2015
Hiện nghỉ hưu tại California – Hoa Kỳ
BÀN TAY MẸ
Bàn tay mẹ
có đầy năm ngón
Những ngón tay khô
da dính sát vào xương
nơi các khớp nhô lên
như không còn cách nào nhỏ nữa.
Ôi bàn tay
gầy như que củi ấy
đã từng nâng niu chìu chuộng
từng đút cho con
những miếng cơm nhai thơm phức
Bàn tay bươn chải
hai mùa mưa nắng
Mẹ không mong
vá trời lấp biển
nhưng vá lành áo con
để lấp tủi hờn.
Bàn tay mẹ
có đầy năm ngón
những ngón tay khô
như cọng rạ phơi
mất tính hồi sinh
Ôi bàn tay xương gầy guộc ấy
không hề biết
đồ trang sức là gì
Bàn tay từng tắm rửa cho con
ôm con vào lòng
những khi trời giông sét
Bàn tay ấy ru con
bằng bốn tao nôi gầy guộc
cũng là bàn tay từng nấu nướng nuôi con
Bàn tay thô của me
không biết đồ trang sức là gì
Mẹ không biết làm chuyện phi thường
Mẹ không mong
làm một vị anh thư vĩ đại
Mẹ chỉ biết có tình
ấy là tình vô tận
yêu chồng thương con.
Mother’s Day 2004
EM KHÓC
Em khóc ta nghe hồn rướm lệ
Muộn màng cát đá xót xa đau
Ai quay được bánh xe thiên cổ
Ta đổi đời cho chẳng tiếc đâu
Những giọt thương nào rơi má em
Hồn ta chùng xuống gót chân mềm
Ta đi nắng tắt chiều loang lổ
Cánh bệt càn khôn trăng nước lên
Tóc bạc quá nửa đời viễn xứ
Cỏ cây còn lạ chửa quen tên
Nhiều đêm nghe rất buồn lạc lõng
Chạnh nhớ người xưa tóc trắng thêm
Ta trả những chiều con nước dâng
Trả đêm hơi thở lá trên ngàn
Nhưng xin giữ lại ân tình cũ
Làm một chút quà nghe cố nhân.
April 29, 2000
ĐÊM HUYỀN THOẠI
Tóc em xuống đôi bờ vai phù thủy
Ta ngã đầu nô lệ trắng đêm nay
Trăng võng mạc soi trên màu vạn cổ
Sương ngừng rơi và mây cũng ngừng bay
Đêm huyền thoại nghiêng hồn nghe máu chảy
Vỡ đam mê da thịt bốc hơi men
Từng động mạch gào bên bờ tục tử
Vành môi ngoan nghe hóa chất thân quen
Giọt dẫu đắng khuấy thêm tình em ngọt
Không gian nầy gỡ hết những ưu tư
Tội gì nhốt cô đơn vào biển khổ
Trần gian đây chưa độ lượng nhân từ
Ta nắn nót dấu yêu vào huyền thoại
Cánh tay đời vung vãi chuyện trăm năm
Quân tử quyết nhốt hơi tàn cổ mộ
Ta phàm phu du thủ có ăn nhằm.
Em hãy giữ cho riêng niềm hạnh phúc
Nắng có phai, và mưa có ướt vai
Nến đã thắp trong tim bầu nhiệt huyết
Ngàn năm sau trăng khuyết lại tròn đầy.
July 25, 2010
DÁNG XUÂN
(bát vận đồng âm)
Gió nhẹ mơn man lộc trước nhà
Giật mình tết nữa đến quanh ta
Trời xanh phất phới chòm mây vá
Giậu biếc loay hoay cặp bướm ngà
Cúc trắng thong dong chờ nhụy thả
Mai vàng đủng đỉnh đón sương sa
Rừng cây lác đác thay màu lá
Chẳng đợi nàng xuân vẫn cứ qua
Đinh Dậu 2017
CHO MỘT ĐỜI LANG THANG
Đưa tay gõ cửa hồn ta
Em trao mắt nguyệt, môi hoa một lần
Xuân về theo gieo nỗi bâng khuâng
Giọt sương miên bạc trong ngần gót hoa
Nắng reo theo mỗi bước ngà
Ta tương tư mãi vào ra một mình
Đưa tay gõ cửa tim anh
Em đem lá ngọc với cành vàng khoe
Ta trần gian – kiếp đam mê
Mùa xuân mầu nhiệm theo về hương du
Trăng rơi rớt bóng giang đầu
Ta ngồi cuối bãi buồn sâu mắt chờ
Đưa tay em gõ hững hờ
Rồi đi để lại một bờ luyến lưu
Ta thì trót vụng đường tu
Như con bướm lạ một chiều cuối đông
Xuân về ươm nắng trên không
Con thuyền lãng tử giữa dòng lênh đênh
Jan. 12, 2008
CHIỀU NGHIÊNG BÓNG NẮNG
Có những buổi chiều nghiêng bóng nắng
Ta ngồi mà xót nhớ quê cha
Ở đây vắng gió trường sơn cỗ
Lặng khuất âm vang sóng biển già
Túy lúy gì …ta có uống đâu !
Máu tim bung mạch ướm từ lâu
Ngày ta giã biệt người thân thiết
Bên bán cầu mê sảng ngập đầu
Ai phụ ta thắp cây đuốc ẩm
Soi hộ đường viễn xứ lưu vong
Trách ta không lớn như vũ trụ
Đập bánh thời gian tháo gỡ vòng
Đời đứng bên bờ con giốc sâu
Hứa chẳng làm nên tóc trắng đầu
Lỡ mai thân bón cho lòng đất
Tốt cỏ cây ngoài mảnh chôn nhau
Không gian thì vẫn không gian ấy
Vô hạn tháng ngày chất mãi lên
Ta muốn quên những gì đáng nhớ
Lại nhớ những gì ta muốn quên.
Chicago tháng 8-98
CHẠNH LÒNG
Hạt sương mỏng òa trên màu lá biếc
Hơi thu chùng giăng kín sáng Ca-li
Con sóc nhỏ chuyền qua cành nhãn chín
Lũ kiến đen quờ quạng vẽ đường đi
Ánh mặt trời xuyên qua vùng mây rách
Như tự trời thả xuống những tràng phan
Cánh đồng bỗng trở nên màu nham nhở
Và thảo nguyên như manh áo vá quàng
Bên kia xóm màu thu về hối hả
Bìa rừng phong tô đậm sắc da cam
Đôi tiếng réo trên bầu trời hối hả
Cánh thiên di giục giã gọi trên ngàn
Nhìn cảnh vật chao ôi buồn chi lạ
Nhớ quê hương từ luống mạ giồng khoai
Con đường nhỏ chạy vòng quanh lối xóm
Rõ dấu bàn chân, ít dấu dép giày
Thu có về không làng tôi chẳng thấy
Lá vẫn hoài xanh hoa trái vẫn tươi
Thoáng một cái đông thình lình ập đến
Mưa tận đầu nguồn lũ lụt chơi vơi
Có những mùa đông dài như vô tận
Mặt trời chôn dày cộm lớp mây đen
Trời hạ thấp như chờm tay vói tới
Giông gió tơi bời mưa trút cuồng điên
Đấy làng tôi với ngàn cơn mê lộ
Thiên tai hoành hành mỗi độ vào đông
Vậy cho nên cái nghèo đeo đẳng mãi
Thương quê hương nhưng nước mắt cạn dòng
Tôi ao ước trần gian nầy hạnh phúc
Tang thương vơi, người tử tế với nhau
Hận thù làm chi oan khiên chồng chất
Để cho không còn nỗi khổ niềm đau.